LƯU MANH TRONG Ổ CHĂN
Chương thứ nhất
Editor: Điệp Vũ
Một quán đồ ngọt tọa lạc giữa ngõ tắt nhỏ, rời xa trung tâm thành phố huyên náo.
Một cô gái với mái tóc màu nâu hạt dẻ, xoăn nhẹ, lẳng lặng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, cái miệng nhỏ nhắn có chút nhàm chán nhếch lên, dưới hàng lông mi dài là một đôi mắt trong suốt to tròn.
Cô có dáng người nhỏ xinh, da thịt trắng nõn, tai đeo phone điện thoại, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa.
Đột nhiên, phong linh trên cửa vang lên, một người đàn ông cao gầy bước vào.
“Học trưởng, ở đây!” Cô gái nhìn người đàn ông bước vào cửa, vội kêu.
Theo tiếng nói nhìn đến, thấy cô gái, khuôn mặt lãnh đạm cuối cùng biểu lộ một chút mỉm cười, đi đến bên cạnh cô, kéo ghế ngồi xuống vị trí đội diện, “Tô Tô…” [đã ai xem Cổ Kiếm Kỳ Đàm chưa v ạ :”>]
“Học trưởng, đã lâu không gặp.” Tô Phỉ Dương tháo tai phone xuống, cười với người đàn ông xuất sắc đối diện.
“Thưa anh, anh muốn dùng gì?” Người phục vụ tiến đến hỏi.
“Giống cô ấy.”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Hai người cũng không lập tức liền nói chuyện với nhau, đầu tiên là hưởng thụ sự yên tĩnh của quán đồ ngọt vào giờ nghĩ trưa, đợi đến khi phục vụ đưa đồ uống lên rồi rời đi, Hách Liên Ký mới mở miệng: “Tại sao trở về không nói với anh một tiếng?”
Hách Liên Ký hỏi, giọng điệu khó nén sự bất mãn, không dấu vết trộm đánh giá cô, cẩn thận phát hiện cô gái nhỏ ngày xưa, ở vài năm ngắn ngủn đã tăng thêm vài phần phong vị nữ nhân, nhất cử nhất động đều là tràn đầy sự nữ tính mềm mại đáng yêu, có điều mặt mày lúc này lại nhiễm thượng một chút ưu buồn.
“Em…” Cô không biết nên phải giải thích như thế nào mới đúng.
Hách Liên Ký là một người học trưởng rất tốt, cũng là người bạn tốt của cô, bọn họ ngày trước từng học chung trường trung học, anh chăm sóc cô như em gái, đối với cô mà nói, anh vừa là một người anh trai, vừa là một người bạn tốt.
Nhớ lại, hồi đó cô từng thích bạn tốt của anh ấy là Tống Tường, còn có yêu đương một đoạn thời gian, sau lại cảm thấy bọn họ không thích hợp, vì vậy liền chia tay, khi đó trùng hợp cô phải xuất ngoại du học, kết quả Hách Liên Ký lại lầm tưởng cô vì chuyện này thương tâm quá độ phải đi du học, nên đã đánh Tống Tường. Mối quan hệ của Hách Liên Ký cùng với Tống Tường cũng chính vì cô mà trở nên cứng nhắc, cũng may sau khi cô cố gắng giải thích, lúc này mới hóa giải cảm xúc bất mãn giữa hai người.
Khi mới ra nước ngoài, cô vẫn giữ liên lạc với Hách Liên Ký, Hách Liên Ký bình thường đều lẳng lặng nghe cô nói chuyện, cô sẽ nói cho anh một số chuyện đã xảy ra trong cuộc sống, có điều, dần dần, cảm giác có chút không quen, có lẽ bởi vì không gian, cũng có lẽ bởi vì lệch thời gian, cuối cùng, liên lạc với Hách Liên Ký ngày càng ít, cuối cùng cũng mất liên lạc.
Hách Liên Ký sau đó một lần cũng không có chủ động liên lạc với cô, cô cũng không nghĩ tới, mấy ngày trước, Hách Liên Ký lại chủ động liên hệ với mình.
“Học trưởng, kì thật lần này trở về, em chính là muốn xử lý sản nghiệp của ba mẹ ở trong nước.”
“Sao vậy?” Nếu anh nhớ không nhầm, cha mẹ cô không hề yêu cầu cô phải theo sự nghiệp của gia đình, để cho cô tùy tâm sở dục phát triển sở thích của chính mình.
Mỉm cười một cách chua sót, cô thản nhiên nói: “Cha mẹ em tháng trước xảy ra tai nạn giao thông đã qua đời.” Trong một tháng biết tin cha mẹ mình đều mất, cô căn bản là không thể chấp nhận nỗi.
Luật sư đồng thời là bạn tốt của cha giúp cô xử lý toàn bộ sự tình, có điều trong một thời gian ngắn, cô vẫn là không thể chấp nhận được, miễn cưỡng mới có thể giữ vững tinh thần của mình đến lúc này.
“Vô luận là cái gì, có việc cần anh giúp đỡ, cứ nói với anh.” Anh nhìn cô, sự chân thành trong đôi mắt làm cho Tô Phỉ Dương rất là cảm động, bởi vì quá trẻ mà cô chỉ có thể nhìn đến sự thiện ý trong mắt anh, lại không thấy rõ tình ý phía sau sự thiện ý ấy.
Từ bạn tốt biết được cô trở về, anh biết cho dù là đánh chết chính mình, cũng không thể để vuột mất cơ hội này, nếu cô đã quay về, như vậy anh tuyệt đối sẽ không làm cho cô rời đi.
—-
“Cảm ơn anh, học trưởng.” Cô cười yếu ớt, trong lòng lại cảm động không thôi.
“Lúc này tính ở lại bao lâu?” Hách Liên Ký đau lòng nhìn bọng mắt dưới mắt cô, có lẽ lâu lắm rồi cô không có một giấc ngủ ngon.
“Không biết.” Cô lắc đầu.
“Tô Tô…” Anh ôn nhu gọi cô.
“Ân?” Đã lâu lắm rồi không có ai gọi tên tiếng trung của cô.
Ở nước ngoài, mọi người đều kêu tên tiếng Anh của cô, cái tên “Tô Phỉ Dương” này là do cha mẹ cùng nhau đặt cho cô, cha mẹ, bạn bè cũng chỉ gọi cô là Dương Dương, chỉ có Hách Liên Ký sẽ gọi cô là Tô Tô.
“Ở lại đi.” Anh nói, nhìn đôi mắt kinh ngạc của cô, tiếp tục nói: “Một mình ở nước ngoài cũng không có người thân, không bằng ở lại đây đi.”
“Em…” Cô do dự, cô quả thật ghét cuộc sống ở nước ngoài, chất lượng sinh hoạt không là vấn đề, chủ yếu là do tịch mịch, cô ở nước ngoài cơ hồ không có bạn bè, đều là xã giao, không có ai để thổ lộ tình cảm.
“Vẫn là, em có bạn trai?” Anh cẩn thận hỏi, kìm lòng không được mà nín thở chờ đáp án của cô.
“Không có a!”
Đáp án của cô làm cho anh lén lút thở dài nhẹ nhõm, anh đưa tay cầm lấy bàn tay đặt trên bàn của cô, cố gắn nhịn xuống sự vui sướng trong lòng, trấn định nói: “Vậy em ở lại đi, anh có thể chăm sóc em.”
Tô Phỉ Dương không hề bài xích động tác thân thiết của anh, trước kia anh cũng thường xuyên vuốt đầu của cô, ôm bả vai cô, cho nên cô chưa bao giờ cảm thấy mấy hàng động này có cái gì không đúng.
“Học trưởng, sau này lại bàn.” Đối với lời nói của Hách Liên Ký, Tô Phỉ Dương quy kết thành là chăm sóc của học trưởng đối với học muội, không có nghĩ gì nhiều.
Có điều cô đối với đề nghị của Hách Liên Ký quả là có chút động tâm.
Hách Liên Ký nhìn ra Tô Phỉ Dương có chút dao động liền mừng rỡ trong lòng, gật gật đầu, “Được, em thử suy nghĩ lại xem, trong khoảng thời này anh đều rảnh, em có chuyện gì đều có thể tìm anh.”
“Dạ” Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua cô bỏ qua lo lắng thật lòng nở nụ cười.
“Đúng rồi, hiện tại em đang ở đâu?”
“Khách sạn Nhật Tinh”
“Nếu em không ngại, có thể đến chỗ anh ở.” Hách Liên Ký khẽ nhíu mày, một cô gái ở khách sạn luôn có một chút không tốt, tuy khách sạn Nhật Tinh là khách sạn năm sao, nhưng anh vẫn có chút lo lắng.
“A? Không, này sao được, nếu bị bạn gái của anh…” Cô lắc đầu, chưa nói chính cô cũng cảm thấy cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, cũng là không ổn đi!
Sự cự tuyệt của cô làm cho sắc mặt anh cứng đờ, sau đó hiểu được cô lo lắng cái gì, sắc mặt mới hòa hoãn một chút: “Kỳ thật, anh mua cả một tầng lầu, biến thành hai căn, hơn nữa anh cũng không có bạn gái…”
“Di! Làm sao có thể!” Tô Tô nhìn người đàn ông trước mắt, tướng mạo không cần nói, dáng người không cần nói, ngay cả hà bao cũng phình, làm sao vẫn có thể vẫn một người đâu!
Có chút ai oán nhìn Tô Phỉ Dương, Hách Liên Ký cũng chỉ có thể bi phẫn trong lòng.
Lúc trước là cô khờ dại, anh lại kín đáo, hiện giờ anh muốn tìm thời cơ tốt, còn thật sự nói cho cô, tình cảm anh đối với cô không phải chỉ là học trưởng đối với học muội.
Nào có học trưởng nào đối với học muội tốt như vậy! Không có người đàn ông tốt bụng, chỉ có người đàn ông có ý đồ mà thôi!
Lúc này đây, anh sẽ không bao giờ… một lần nữa để cho cô chạy ra khỏi phạm vi tầm mắt của mình, anh phải nhét cô vào dưới cánh của mình để bảo vệ, sẽ không để cho cô thoát đi phạm vi cuộc sống của mình, rồi hoàn toàn mất đi tin tức.
“Vậy, học trưởng, làm phiền anh!” Cô cười đáp ứng, tuy rằng ở khách sạn rất tiện, nhưng cô không cách nào cự tuyệt lời mời thịnh tình của học trưởng, cô cũng không khỏi vì vận tốt của mình mà vui vẻ, không nghĩ tới học trưởng nhiều năm không gặp vẫn trước sau như một đối xử tốt với cô!
“Không có gì!” Anh cười đến thoải mái.
Đây chính là bước đầu tiên, anh phải chậm rãi công hãm lòng của cô…
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngửi, Hách Liên Ký cùng Tô Phỉ Dương quay về khách sạn, lấy hành lý, đi về nhà anh.